Truyện Ngắn Tình Yêu- Những chàng trai của gió (Kì 6)

- Được nghỉ tết rồi, chị không về quê sao?


- Chị cũng chưa biết. Cảm giá không có ai đợi mình trở về làm chị không muốn về quê. Bố mẹ chị cũng đã đi theo chị, họ đang ở đây – Ân gượng cười, đặt tay lên ngực trái của mình. – Nhưng có lẽ cũng phải về, đã một năm rồi chị chưa ra thăm mộ bố mẹ.
- Thời gian qua chị làm sao mà vượt qua được tất cả vậy? Nếu là em, có lẽ… – Vũ khẽ thở dài.
- Nếu em gặp chuyện như chị thì cũng sẽ giống chị thôi. Dù sao cũng phải tiếp tục sống mà em. Ai cũng phải tự lập, chị chỉ là sớm hơn những người khác một chút thôi.
Nâng tách cafe sữa nóng lên, Ân hít thật sâu hương cafe quyện với sữa làm đầu óc tỉnh táo hẳn. Qua làn khói mỏng, cô theo dõi Vũ đang làm việc. Blue vẫn đông như mọi ngày, hơn nữa đã là cuối năm nên rất thích hợp để thưởng thức cafe nóng tại một không gian giữa ngã tư đường. Bên ngoài xe cộ không còn nhiều nữa, nhiều người đã lên xe về quê nghỉ tết.
Đôi khi Ân cảm thấy có những thứ thuộc về rất nhiều người, nhưng thực ra lại không thuộc về ai cả. Sài Gòn là một ví dụ. Rất nhiều người đã rời xa quê hương để đến với Sài Gòn, sống và thích nghi một cách nhanh chóng, hoà hợp. Sài Gòn không khó ưa như nhiều người vẫn nghĩ, bởi nó chẳng từ chối hạng người nào, chỉ cần muốn là nó có thể thuộc về bất cứ ai. Nhưng rồi dù có thân quen đến đâu thì con người ta cũng không thể ôm lấy Sài Gòn mà quên mất nơi họ từ sinh ra, lớn lên. Vậy đấy, Sài Gòn không là của riêng ai. Chính Ân cũng vậy, không thuộc về Sài Gòn, nhưng cô sợ cảm giác trở về căn nhà lạnh lẽo, cô đơn. Sợ bắt gặp những ánh mắt ghẻ lạnh của họ Nội, bởi mẹ cô từ nhỏ đã không có gia đình. May mắn cũng chính là sự khổ đau khi trở thành vợ của bố cô, sinh ra cô. Ngày bố cô gặp tai nạn, mọi tội lỗi đều được đổ hết cho mẹ cô. Cho đến giờ cô vẫn không thể quên cái đêm bà nội đẩy ngã mẹ cô rồi đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà, không nhận dâu, cũng không cần cháu. Quá khứ đau buồn như thế, có ai đủ can đảm để quên, để lại trở về nơi xưa cũ.
- Chị sẽ đón giao thừa ở Sài Gòn. Ngày kia chị về quê, thăm mộ ba mẹ xong, chị lại vào đây.
- Chị không thăm họ hàng sao?
- Họ hàng à? Chị cũng không biết chị có ai là họ hàng, có lẽ họ cũng không nhớ ra sự tồn tại của chị.
Chợt mắt cô nhòa đi, Ân vội cầm tách cafe lên nhấp một ngụm. Nhưng tách cafe nguội không có khói nên không thể giúp cô che đi hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má. Vũ bối rối, chưa biết nên làm gì thì một tách cafe nóng đã được đặt xuống bàn.
- Cafe nguội khiến em buồn đến thế sao? Anh thay cho em cafe nóng nè.
Ân mỉm cười, cô tự cảm thấy mình thật vô duyên, đã bao nhiêu lần trước mặt Văn, cô để anh bắt gặp những điều không hay. Nhưng anh thì vẫn điềm đạm, quan tâm đến cô, cho cô cảm nhận được những điều mà từ lâu cô đã lãng quên.
- Em quen cô ấy nhé!
- Em nói gì cơ? Quen ai? – Việt mơ hồ hiểu ý mà Văn nói.
- Ân, em có tình cảm với cô ấy. Nếu em quen, anh sẽ không sao chứ?
Việt im lặng, anh không biết nên trả lời Văn thế nào, vì làm sao mà anh có thể không sao được, sẽ khó chịu biết bao nếu điều Văn nói thật sự xảy ra. Nhưng anh cũng không thể ích kỷ mà phản đối.
- Em có chắc chắn vào tình cảm của mình không? Còn Ân? Cô ấy thì sao?
- Nếu em không nhầm thì có lẽ Ân cũng đã có tình cảm với em. Em đã suy nghĩ rất nhiều và giờ thì em tin mình không phải đang thương hại hay ngộ nhận tình cảm đối với người con gái ấy.
- Ừm… Vậy em cứ làm những gì em muốn. Anh sẽ không sao.
Nói ra câu ấy, Việt cảm giác như mình đang giả vờ cao thượng. Nhưng biết làm sao được, bởi cho đến giờ anh vẫn chưa thoát khỏi quá khứ, vẫn không thể biết chính xác trái tim mình muốn gì. Trong một thời gian dài, công việc giúp anh thôi nghĩ đến những mất mát, tạm quên quá khứ đầy tổn thương. Nhưng tạm quên có nghĩa là sẽ nhớ lại. Con sóng trong lòng anh tưởng như đã lặng nay lại bị khấy lên khiến anh sợ hãi. Những quá khứ không đẹp tồn tại đã là điều khiến người khác mệt mỏi. Quá khứ tồn tại tình yêu đẹp nhưng kết thúc không đẹp lại càng cứa vào tim người ta vết thương đau thấu, khiến càng nhớ lại càng đau.
- Em có muốn đi thực tế viết bài cuối năm không?
- Sếp nói sao? Sếp cho em đi viết bài? Ở đâu? Bao giờ đi? Đi cùng ai?
Ân chống tay xuống bàn, lao người về phía Việt hỏi dồn dập làm Việt choáng váng, phải vài giây sau anh mới chớp mắt rồi hắng giọng, nói giọng trầm ấm nhưng có chút ngại ngùng.
- Em làm như hỏi cung phạm nhân vậy. Đi Vũng Tàu, ngày mai đi, đi cùng… cùng anh.
- Hả? Cùng anh? – Ân tròn xoe mắt, miệng há hốc – Tại sao?
- Vì cậu Quang xin về quê sớm, đáng lẽ cậu ấy đi cùng anh, nhưng giờ thành ra như vậy. Hơn nữa em lại mới từ quê vào, anh nghe nói em ăn Tết ở đây nên ưu tiên cho em đi cùng. Nhưng nếu em không thích thì thôi, anh đi một mình cũng được.
- Ấy ấy, em có nói không thích đâu, nhưng… – Ân chuyển sang nét mặt lo lắng.
- Yên tâm, đi trong ngày thôi, em đừng nghĩ lung tung.
- Em nghĩ lung tung gì đâu, có mà anh đang nghĩ linh tinh thì có. Vậy sáng mai mình đi bằng xe gì sếp?
- Cứ chuẩn bị đồ, nhớ đem theo giấy bút, 5h anh sẽ chạy xe qua đón em.
- Ôi trời, lần đầu tiên thấy sếp chu đáo thế này. Em sẽ chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, sếp nhớ mặc áo ấm, ở Vũng Tàu chắc lạnh.
- Em lo cho em trước đi.
- Vâng, em về đây!
Ân quay người đi ra khỏi phòng làm việc của Việt, mặt vẫn giữ nguyên sự sung sướng, vui vẻ. Cánh cửa đóng lại, Việt chìm vào không gian tồn tại những thứ cảm xúc khó hiểu. Từ sau khi nói chuyện với Văn, anh cứ muốn níu kéo và giữ Ân có mặt bên cạnh mình càng nhiều thời gian càng tốt. Dù không muốn chấp nhận, nhưng hình như điều anh sợ hãi chính là việc Văn sẽ tỏ tình với Ân. Anh cười nhạt, Việt cười bản thân mình đã trở nên khó ưa từ khi nào anh cũng không biết.

0 nhận xét:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.

 
Hướng Dẫn Kiếm Tiền Trên Mạng-Thủ Thuật-Tin Tức-Phần Mềm Máy Tính-PTC-Đánh Captcha © 2013. All Rights Reserved. Copy Right by Captcha
Top