Truyện Ngắn Tình Yêu- Những chàng trai của gió (Kì 9)

Việt gõ cửa phòng Văn, anh bước vào. Văn vừa tắm xong.
- Anh xin lỗi…
- Anh có lỗi gì sao? Hay anh thấy có lỗi vì đã có tình cảm với Ân?
- Anh thật ích kỷ khi nói với em tình cảm của anh đối với Ân. Nhưng nếu em…
- Anh đừng nói thế! – Văn cắt ngang lời Việt đang nói – Xét cho cùng, em và anh không thể vì một cô gái mà trở mặt nhau hay gây đau khổ cho nhau. Em yêu cô ấy, nhưng anh cần cô ấy hơn em. Dù anh hay em ở bên Ân thì ai cũng muốn cô ấy được hạnh phúc.


- Anh xin lỗi.
- Lúc đầu em rất giận anh, nghĩ rằng sẽ cho anh một trận vì đã có tình cảm với người con gái em yêu. Nhưng đó đâu phải lỗi của anh, hơn nữa còn phải xem tình cảm của Ân như thế nào. Em chỉ mong khi cô ấy đưa ra quyết định, dù là anh hay em thì mọi người đều ổn.
- Ừ, em mạnh mẽ hơn anh, thật sự anh cảm thấy mình thua xa em, Văn à.
- Được rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh đi ngủ đi. À, còn nữa, em muốn mời Ân đón giao thừa cùng anh em mình. Thế nên trước khi cô ấy nói ra tình cảm của mình, em muốn chúng ta hãy cứ im lặng.
- Ừ, anh sẽ làm thế.
- Mà hình như không chỉ hai anh em mình có tình cảm với Ân đâu.
- Sao cơ?
- Vũ – cậu nhóc làm thêm chỗ em, học cùng ngành với Ân, hình như cậu ấy…
- Phụ nữ thật đáng sợ!
Văn nhún vai, cả hai nhìn nhau cười. Lúc Việt đã đóng cửa phòng, Văn thở dài, nụ cười trên môi còn đông cứng không thể giãn ra. Rồi một giọt, hai giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt vẫn đang cười. Giá như ai đó chỉ cho anh biết làm cách nào thể thoát khỏi cuộc tình trái ngang này, anh sẽ chấp nhận tất cả. Nhưng không một ai hiểu được trái tim anh.
- 30 rồi, đêm nay em sẽ làm gì? – Văn đặt lên bàn ly nước mới pha chế, khẽ búng ngón tay trước mặt Ân.
- Ở phòng hoặc là sẽ đi cùng bạn bè ở dãy trọ kiếm chỗ nào đó để chơi cho đến giao thừa.
- Tẻ nhạt thế? Có muốn đón giao thừa cùng gia đình anh không?
- Thôi, gia đình anh em đâu có quen, hơn nữa như vậy cũng kỳ lắm.
- Sao lại không quen? Chỉ có anh và anh Việt thôi mà.
- Còn ba mẹ anh?
- Em không biết chuyện ba mẹ anh đã mất từ khi bọn anh vào Đại Học à? Hình như chưa ai nói với em.
Ân tròn mắt ngạc nhiên, xem ra anh em nhà họ biết về cô rất nhiều, nhưng cô lại không hề hiểu rõ họ. Thời gian qua cô cứ nghĩ gia đình họ thật giàu có, vậy nên chắc hẳn ba mẹ họ vẫn còn. Ân khẽ thở dài, tự cảm thấy mình suy nghĩ nông cạn.
Con người ta khi gặp những biến cố, khó khăn trong đời, sẽ luôn nghĩ rằng mình là kẻ bất hạnh nhất thế gian. Nhìn người khác và luôn đánh giá họ hơn mình, để rồi tự ti vì những điều thiếu sót, đánh giá cao nỗi đau của mình, không quan tâm nỗi đau của người khác nữa.
- Đồng ý nhé!
- Tại sao các anh lại quan tâm em nhiều như vậy? Có phải… vì em giống với người đã mất?
Ân buột miệng nói ra suy nghĩ vừa hiện trong đầu. Nhưng đó cũng là câu hỏi cô luôn muốn hỏi anh em nhà họ. Văn gõ các ngón tay xuống bàn, nhìn Ân hồi lâu rồi cười.
- Lúc đầu là bận tâm, vì em giống người đã mất nên gây chú ý. Nhưng sự quan tâm sẽ không tồn tại nếu em là một cô gái không đáng để bận lòng. Em nên biết điểm mạnh của em khiến người khác phải quan tâm chính là tâm hồn mình. Anh không dám nói mình hiểu hết về em, nhưng một cô gái như em, ai cũng sẽ muốn quan tâm.
Ân im lặng, cô thấy hơi thẹn vì lời khen thẳng thừng của Văn. Chàng trai Thiên Yết này cứ khiến trái tim cô mềm yếu và muốn dựa giẫm. Đôi mắt hút hồn, đôi môi với nụ cười khiến người khác bị mê hoặc…
- Anh đã bao giờ yêu chưa? – Cô buột miệng hỏi.
- Nếu nói chưa thì là nói dối, ở tuổi như anh cũng đã trải qua vài mối tình. Nhìn anh hấp dẫn thế này cơ mà, phải không? – Văn nháy mắt, vẻ đùa cợt.
- Anh thiệt tình…
Ân bỗng ngượng ngùng, cúi mặt tủm tỉm cười.
- Hiện giờ anh lại đang có tình cảm với một người con gái, nhưng không biết có nên thổ lộ hay không.
Văn nói bằng giọng nghiêm túc, vẻ mặt cũng không giống đang tiếp tục đùa cợt. Còn Ân, khi nghe Văn nói như vậy, cô chợt cảm thấy buồn. Thứ cảm giác này rất quen thuộc, giống như một thứ không phải của cô tồn tại bên cạnh cô, làm cô quên mất và hình thành thói quen. Giống như đôi giày, cái cây, căn nhà cô thích, nhưng không phải của cô. Đến một ngày người chủ thật sự của thứ ấy xuất hiện, cô mới thức tỉnh, nhận ra mình đã ảo tưởng hoặc quá trơ trẽn khi hy vọng thứ không thuộc về mình mãi ở bên cạnh mình. Ân khẽ hít thật sâu, ngẩng mặt lên nhìn Văn mỉm cười.
- Nếu anh thật sự có tình cảm với người ta thì cứ thổ lộ, biết đâu cô ấy cũng có tình cảm với anh.
- Em nghĩ là nên thổ lộ sao?
- Chuyện đó là tùy ở anh thôi, em đâu có quyền gì. – Ân cười gượng.
- Thật ra… người anh muốn thổ lộ chính là…
- Em xin lỗi, em có điện thoại. Anh đợi em chút nhé.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang câu nói của Văn. Chưa bao giờ anh có cảm giác hồi hộp như lúc này, tưởng chừng tim có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Có lẽ vì những lần trước, anh là người nhận được lời thổ lộ chứ không phải người đi tỏ tình, nên giờ anh giống như đang ở độ tuổi tìm kiếm mối tình đầu.
- Em xin lỗi anh, giờ em phải đi ngay, Vũ gặp tai nạn xe rồi.
- Vũ gặp tai nạn xe? Ở đâu vậy? Anh đưa em đi.
- Ở trên đường Y, cậu ấy gọi điện bảo em phải đến đó ngay, có vẻ nghiêm trọng.
- Là Vũ gọi cho em à?
- Phải, giọng cậu ấy gấp gáp, em lo quá. Mình đi thôi anh.
Nói rồi Ân nắm tay Văn kéo đi. Còn Văn hơi nghi ngờ, anh cảm nhận được Vũ cũng có tình cảm với Ân, cậu nhóc này lại lắm trò nên không chừng lại đang nói dối. Nhưng dù sao cũng là nghi ngờ thôi, vẫn phải đến nơi xem sự tình thế nào.
Thứ gọi là tình yêu đôi khi khiến con người có những hành động không giống bình thường. Nó khiến một kẻ hay cười sẽ có lúc bật khóc, khiến người luôn rầu rĩ có lúc trở nên rạng ngời. Người cuối cùng đạt được hạnh phúc không phải là người nắm được tình yêu mà chính là người đã trải qua những thử thách mà tình yêu mang lại và học được cách mỉm cười cùng những giọt nước mắt.

0 nhận xét:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.

 
Hướng Dẫn Kiếm Tiền Trên Mạng-Thủ Thuật-Tin Tức-Phần Mềm Máy Tính-PTC-Đánh Captcha © 2013. All Rights Reserved. Copy Right by Captcha
Top