Truyện Ngắn Tình Yêu-Những chàng trai của gió (Kì 2)

- Cô gái mà anh nói… Có phải là Ân không?
- Sao em lại nghĩ người đó là Ân?
- Em chưa thấy anh quan tâm đến ai nhiều như vậy, và cả ánh mắt anh dành cho cô gái đó…
Việt cụp hai hàng mi, thở dài. Anh thôi không xem TV cùng Văn nữa, đứng lên đi về phòng. Sài Gòn về đêm có chút lạnh lẽo, nhưng Việt cảm thấy cái lạnh của con tim, vì đã quá lâu rồi anh không thể hiện yêu thương với một người con gái, vì cô ấy không còn là người anh đã yêu. Phải, người đó là Ân, nhưng cũng không phải là Ân. Vì Ân giống với Ân của anh, nhưng cô ấy không phải là Ân của anh. Những mâu thuẫn trong đầu khiến Việt trở nên cáu kỉnh mỗi khi nhìn thấy Ân, vì anh sợ nếu không cứng rắn, anh sẽ gục ngã vì thương nhớ một người đã xa.



Trên đời này vẫn luôn có những điều đặc biệt xảy ra mà không nhà khoa học nào có thể lý giải được. Như việc trên thế giới có hai người giống nhau cùng tồn tại, nhưng sẽ không bao giờ họ biết đến sự tồn tại của nhau. Khi Ân ra đi mãi mãi, Việt đã yếu đuối đến mức anh nghĩ mình sẽ đi theo người yêu, anh tìm cách tự tử, nhưng ông trời quyết định kiếp này ngăn anh và cô ở bên nhau. Sau nhiều lần cố gắng tự tử không thành, anh trở nên lãnh cảm với cuộc sống, cho đến khi Ân xuất hiện – nhưng cô không phải là Ân đã mất của anh.
Ân là sinh viên năm 4, cô học ngành báo chí nên việc cô đến tòa soạn của Việt để xin làm thêm là điều dễ hiểu. Nhưng điều Việt không thể tưởng tượng nổi đó là sự giống nhau của cô và người yêu của anh. Khi nhìn vào hồ sơ xin việc của Ân, anh ngạc nhiên đến mức chỉ suýt chút nữa là ôm lấy Ân mà khóc. Cô tên Ân, khuôn mặt, đôi mắt, chiếc mũi và cả cái miệng đều như được tạo ra để chỉ dành riêng cho cô, nhưng tất cả đều giống những thứ người yêu Việt sở hữu. Hai người giống nhau đến kỳ lạ, giống đến cả cái tên. Nhưng dù sao thì cô ấy không phải người yêu anh, lý lịch của cô cũng không cho anh biết rằng cô có chị em song sinh hay đã qua phẫu thuật thẩm mĩ… Dĩ nhiên, những điều vô lý thường xảy ra trên phim ảnh, còn thực tế thì rất hiếm hoặc không có.
- Cô là con một sao?
- Vâng!
- Em có từng… Phẫu thuật thẩm mỹ không?
- Trên mặt em có chỗ nào không ổn khiến anh nghĩ em đã từng chỉnh sửa gì đó sao? – Ân cau mày, cô thật sự không thoải mái vì câu hỏi của người đối diện.
- Anh xin lỗi, anh không có ý đó… – Việt nhìn lại vào hồ sơ xin việc của Ân, khẽ thở dài, lẩm bẩm như chỉ để mình anh nghe – À không phải rồi, cô ấy sinh năm 88, còn cô gái này sinh năm 92. Mình đang quá ảo tưởng rồi.
- Anh đang nói gì vậy ạ?
- Không có gì. Từ mai em cứ đến tòa soạn sau giờ học chính khóa. Anh sẽ nói người hướng dẫn em. Giờ thì em có thể về.
Ân vừa vui mừng, vừa khó hiểu người con trai trước mặt mình. Nhưng cô không nghĩ ngợi nhiều, dù sao thì từ ngày mai cũng có thể đi làm để lấy kinh nghiệm viết khoá luận tốt nghiệp.
Giữ Ân bên mình là điều Việt đang làm, không biết đến khi nào, nhưng ít nhất điều đó sẽ xoa dịu nỗi đau mất người yêu của anh. Dù anh biết điều mình đang làm có chút ích kỷ, nhưng dù sao cũng không gây tổn hại đến cô gái kia.
Đêm Sài Gòn, người con trai ngồi ngắm những tấm ảnh cũ, nước mắt tràn khóe mi.
Có những mối quan hệ không thể gọi tên, và cũng có những sự quen biết tình cờ đến bất ngờ, rồi sẽ gắn kết với nhau một cách thân thiết lúc nào không ai hay. Sau buổi chiều tại Blue, Ân gặp lại Vũ, cậu phục vụ quán dễ thương. Vũ cũng là sinh viên khoa báo chí, cậu học năm 2 và đang đi làm thêm ở Blue. Cả hai đã ngỡ ngàng khi ngồi cạnh nhau tại buổi chào mừng tân sinh viên của khoa. Điều đó có nghĩa là Ân không thể trốn việc phải ghé lại Blue, vì Vũ luôn mong muốn điều đó, vì họ đã trở thành chị em tốt. Vậy là những buổi xong việc ở tòa soạn, Ân sẽ chạy qua Blue chỉ để đứng nói chuyên với Vũ, đôi khi là giúp Vũ việc học tập, hoặc đưa tài liệu cho cậu… Dĩ nhiên, cô buộc phải gặp anh chủ quán từng bị cô phun cafe vào người.
- Sao hai người là anh em mà khác nhau  vậy? – Ân chun mũi, tay chống cằm tỏ vẻ thắc mắc.
- Sao cafe đen với cafe sữa đều là cafe mà anh em mình lại không thể uống một loại giống nhau nhỉ?
- Vì sở thích khác nhau!
- Đúng rồi. Vậy thì vì anh không phải là Việt – câu trả lời của anh đấy.
Văn cười, nụ cười mà Ân cho rằng nó rất đẹp. Cô cũng không hiểu vì sao mỗi lần nhìn anh cười, cô lại cảm thấy bình yên, nhưng lại không dám nhìn lâu vì sợ anh bắt gặp hành động khác thường lại nghĩ cô vô duyên.
- Hôm nào rảnh hai nhóc qua nhà anh chơi. Anh đang thử pha chế một loại thức uống mới, muốn hai đứa cho nhận xét.
- Anh tính cho bọn em làm chuột bạch sao? – Vũ giả vờ tỏ vẻ sợ hãi.
- Yên tâm, anh chịu trách nhiệm với mạng sống của hai đứa. – Văn đấm nhẹ vào vai Vũ rồi quay sang nháy mắt với Ân.
Trong tích tắc, Ân tự hỏi bản thân mình rằng có thể yêu con người ấy hay không? Một người luôn khiến Ân cảm thấy bình yên trong lòng. Nhưng đó làm cảm xúc của riêng Ân, còn Văn thì chưa có gì đảm bảo anh sẽ có tình cảm với cô. Trên đời vẫn có loại cổ tích cô gái nghèo vớ được chàng hoàng tử giàu có, nhưng Ân đâu dám mơ mộng điều ấy xảy ra với cô. Đúng, cô là một cô gái 4 năm liền tự lo cho bản thân mình nơi đất khách, quê người. Không có cha thì đúng là đáng thương, Ân lại còn mất cả mẹ khi vừa vào đại học. Cô đã từng muốn từ bỏ con đường đại học chỉ vì nghĩ rằng cuộc đời này đối với cô không còn gì ý nghĩa. Nhưng đã 4 năm trôi qua, cô vẫn là cô gái mạnh mẽ giữa đất Sài Gòn bon chen, chật hẹp. Cô đi làm thêm lo tiền ăn ở, còn học phí đã được trường miễn giảm vì cô thuộc chính sách đặc biệt. Vậy thì đâu có lý do gì cam chịu ở lại quê để rồi một, hai năm sau phải lấy chồng, sinh con… Cô không muốn vậy và chắc chắn không bao giờ cô để chuyện đó xảy ra. Và cô đã làm được.
Còn tiếp,,,,,,,,,,,,,,,
GreenStar

0 nhận xét:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.

 
Hướng Dẫn Kiếm Tiền Trên Mạng-Thủ Thuật-Tin Tức-Phần Mềm Máy Tính-PTC-Đánh Captcha © 2013. All Rights Reserved. Copy Right by Captcha
Top