Truyện Ngắn Tình Yêu- Những chàng trai của gió (Kì 10)

Ân và Văn đến nơi. Ở điểm hẹn không hề có vụ tai nạn nào xảy ra, chỉ có một chàng trai đang ngồi gục mặt bên đường. Văn đã đoán đúng, vì nhiều ngày rồi Ân không chịu gặp Vũ, né tránh cậu khiến cậu phát điên. Vũ biết sẽ gặp được Ân bằng cách này nên cậu đã biến mình thành kẻ dối trá.
- Vũ, em sao vậy? Có bị thương ở đâu không?
Không biết sự có mặt của Văn, Vũ lao tới ôm lấy Ân, cậu ôm thật chặt như sợ Ân sẽ tan biến mất. Ân bàng hoàng, bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Vũ, sao lại thế này?


- Tại sao chị không trả lời em? Tại sao chị im lặng rồi cũng không gặp em? Chị có biết chị làm vậy khiến em càng phát điên, em không kiểm soát được bản thân mình nữa. Em xin chị…
- Em thả chị ra đã, có chuyện gì từ từ nói, em làm chị đau đấy.
Vũ buông tay, chàng trai trẻ với cặp mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào người đối diện. Ân bối rối, bước lùi ra phía sau hai bước, nhưng vì bước hụt nên cả người cô ngả về phía sau, Ân chỉ kịp a một tiếng nhẹ rồi nhắm mắt chịu đau. Vũ đưa tay về phía trước, nhưng không kịp nữa. Cả cơ thể của Ân chưa kịp chạm đất thì một thân thể ấm áp đã trở thành tấm đỡ vững chắc, hai tay nắm lấy vai cô.
- Em có sao không?
- Em không sao. – Ân trả lời Văn, nhưng giọng nói vẫn còn run.
- Ơ, sao anh cũng đến đây? – Vũ ngạc nhiên hỏi.
- Anh đến cùng Ân, nhưng em lại không thấy anh mà chỉ nhìn thấy mỗi một mình Ân.
Xong câu trả lời của Văn, cả ba im lặng, họ cũng không nhìn nhau mà chọn mặt đất là nơi ánh nhìn hướng đến. Vài giây sau, Văn ngẩng lên, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười.
- Sao chúng ta lại đứng đây như ba kẻ ngốc thế này nhỉ? Trời sắp tối rồi, đêm nay là giao thừa mà, phải về nhà thôi.
- Anh về nhà trước đi, em và Vũ cần nói chuyện.
- Vậy… anh sẽ đợi em cùng về.
- Hai người… – Bằng ánh mắt tò mò xen lẫn ngạc nhiên, Vũ nhìn Ân và Văn.
- À, Ân sẽ đón giao thừa cùng anh và anh Việt, em đừng nghĩ vớ vẩn.
- Mình ra kia nói chuyện! – Ân kéo tay Vũ đi về phía ghế đá, Vũ đang suy nghĩ điều gì đó, bất giác bị kéo đi mà không kịp phản ứng.
- Em muốn chị phải thế nào đây?
- Em không muốn chị phải thế nào cả. Nhưng chị đừng im lặng.
- Em nghĩ chị có thể làm được gì? Chấp nhận tình cảm của em ư? Hay là từ chối? Chị chưa sẵn sàng để chấp nhận bất cứ tình cảm của ai. Và như em nói, đối với chị, em là em trai, một cậu em rất tốt với chị.
- Vì em ít tuổi hơn chị nên chị mới như vậy sao? – Vũ đứng lên, nói như hét. Ân cũng đứng lên theo.
- Dĩ nhiên không phải. Vì chị…
- Vì anh yêu cô ấy!
Văn bất ngờ xuất hiện, anh nắm lấy tay Ân thật chặt. Ân ngước lên nhìn anh, mắt cô bắt đầu nhòa đi. Rồi cô lại nhìn Vũ, cả người cậu đang run lên, cô muốn đến nắm lấy tay cậu an ủi, nhưng bàn tay cô lại bị giữ lại bởi một bàn tay khác. Ngay lúc này, Ân thật sự muốn biến mất, trốn tránh định mệnh đã vô tình đẩy cô vào tình thế khó xử. Cô gạt nước mắt, cúi mặt, nhẹ nhàng nói với Văn:
- Anh thả tay em ra được không?
Văn như kẻ ngủ mê tỉnh giấc, anh thả tay Ân, bối rối khi nhìn Ân khóc. Anh cũng không biết nên làm gì, nói gì với cô, chỉ còn biết đứng chết lặng.
- Hai người về nhà đi. Em cũng muốn về nghỉ ngơi, em sẽ tự đi về và đừng ai theo em cả.
Ân quay mặt bước đi, cả hai người con trai muốn chạy theo cô, nhưng rốt cuộc không ai trong hai người đủ can đảm để đuổi theo Ân khi cô đã nói vậy.
Bước chân của Ân nhanh đến mức chỉ vài giây sau, bóng cô đã khuất sau hàng cây bên đường. Trước mắt cô là một khối ánh sáng lấp lánh do hiệu ứng của nước mắt và đèn xe. Rất rất nhiều đốm sáng, thu hút đến mức cô chỉ muốn lao ra và bắt lấy chúng. Và, cô đã làm thế.
- Bạn bị điên à?
Cùng với câu chửi là một bàn tay nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh về phía sau. Đó là người bạn cùng lớp với Ân, dù không chơi thân, nhưng trong lúc không còn tỉnh táo, cô đã bấm số gọi cho bạn ấy như một lời cầu cứu.
Ân ôm lấy cô bạn mà khóc nức nở, sự mệt mỏi trong cô đã lớn đến mức đánh mất cả sự kiểm soát bản thân.
- Mình muốn rời khỏi nơi này, bạn giúp mình nhé!
- Đi đâu? Hôm nay là 30 tết, đã hơn 7 giờ tối rồi.
- Chở mình ra bến xe, cho mình mượn ít tiền. Đó là tất cả những gì mình muốn bạn giúp.
- Bạn bị điên rồi! Giờ này làm gì có xe đi đâu nữa.
- Có! Chắc chắn có. Xin bạn đấy!
Cô bạn im lặng một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý với sự điên rồ của Ân. Vì cô cũng biết, có những lúc, con người ta đã muốn đi thì không thể giữ, giữ lại chi bằng mua một sợi dây và trói người ấy thật chặt, nhưng làm thế cũng chưa chắc giữ được trái tim, tâm hồn của họ. Sẽ chỉ thêm đau đớn nếu cố gắng kìm hãm nhau trong cuộc đời.
Ân leo lên chiếc xe khách cuối cùng của đêm 30. Cũng không phải chỉ có mình cô, còn nhiều người khác đang ngồi trên xe, nóng lòng trở về nơi họ muốn. Còn Ân, cô không biết mình sẽ đi đâu, chỉ đơn giản là muốn lên xe để rời xa Sài Gòn. Ân tắt điện thoại.
Chuyến xe Ân đang đi là đến Đà Lạt. Cô nhìn ra ngoài qua lớp kính xe, ánh đèn cao áp trải dài hai bên đường nên cô có thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một khoảng tối, rất tối, đến mức cô không biết mình đang cần gì. Ân nhắm mắt, cô hít thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra. Có thể xem đây là cuộc trốn chạy, lên chuyến xe không phải xe bus với những trạm dừng hạnh phúc mà là đến một nơi bắt đầu hành trình tìm kiếm hạnh phúc.
Ai đó trên xe mở radio đang phát bài hát Chuyện tình cây, lá và gió. Ân lắng nghe mà ngấm từng ca từ vào sâu trong tim. Cô bỗng cảm thấy mình như một cái cây, đứng một mình và luôn chào đón những cơn gió đi qua. Đối với cô, Việt, Văn và cả Vũ đều như những cơn gió. Đi qua đời cô, ở lại lúc họ muốn và sẽ rời đi khi không thể ở lại, còn cô thì không thể níu kéo.
Đến giờ phút này, khi khoảnh khắc giao thừa sắp đến, cô nhận ra trái tim mình đang khao khát điều mà hàng triệu người muốn, đó là có một mái ấm để trở về. Nếu cô không lên chuyến xe này, có lẽ giờ cô đang chuẩn bị đón giao thừa cùng với ai đó mà cô quen, cũng có thể là Văn và Việt, hoặc chỉ một mình. Nhưng cô cũng không hối hận vì đã lên xe, bởi cô nghĩ, cây ở một chỗ thì phải chờ gió, còn nếu cây không ở đó nữa, gió tự động sẽ phải tìm cây nếu gió thật sự yêu cây.
Cô ra đi và sẽ chờ những chàng trai của gió đến bên cô. Và ai sẽ ở lại, chàng trai ấy sẽ là định mệnh của cô.
Chiếc xe lăn đều bánh trong đêm, Ân mỉm cười để làm tan những nhọc nhằn một năm cũ.

0 nhận xét:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.

 
Hướng Dẫn Kiếm Tiền Trên Mạng-Thủ Thuật-Tin Tức-Phần Mềm Máy Tính-PTC-Đánh Captcha © 2013. All Rights Reserved. Copy Right by Captcha
Top