Truyện Ngắn Tình Yêu- Những chàng trai của gió (Kì 8)

Sự ngọt ngào của chàng trai 20 tuổi khiến trái tim cô lỗi nhịp. Lời tỏ tình dễ thương, nếu cô giống với nhiều cô gái khác, có lẽ đã đồng ý mà không cần suy nghĩ gì hơn.


- Ngày trước em cứ nghĩ Tết ở đâu cũng giống nhau, giờ mới biết ở mỗi nơi đều có những tập quán riêng. Anh xem, đã 27 tết rồi mà người dân còn đi biển nhiều quá.
- Vì mưu sinh mà. Càng gần ngày Tết, họ càng phải lao động nhiều hơn để có cái Tết đầy đủ.
- Ơ, đã 4h rồi, mình về sớm được không anh?
- Em có việc gì à? Sao lại muốn về sớm.
- Em có hẹn với anh Văn, anh ấy bảo có chuyện muốn nói với em. Mà anh có biết là chuyện gì không? Anh ấy có nói cho anh biết không?
Nghe Ân nói, Việt bỗng cảm thấy hụt hẫng. Anh biết Văn sẽ nói gì với Ân, cũng biết ý định đang tồn tại trong đầu anh là không đúng, nhưng anh vẫn làm.
- Em có thể đừng đến gặp Văn được không?
- Ơ, tại sao lại thế?
Việt thầm trách bản thân mình, anh đang ích kỷ phá hoại hạnh phúc của chính em trai mình và điều ấy là không nên, không nên chút nào. Nhưng giờ đây trái tim anh đã rõ ràng hơn, anh biết được đáp án mà bấy lâu nay vẫn dằn vặt anh. Dù sao cũng đã muộn, dù sao Văn cũng đã thổ lộ lòng mình cho anh biết.
- À, không có gì. Em có thể cùng anh ngắm hoàng hôn rồi về được không? Hẹn gặp Văn muộn hơn một chút là được rồi.
- Vậy cũng được, nhưng anh đi với em được không?
- Đi đâu?
- Đến gặp anh Văn. Anh ấy hẹn ăn tối cùng em, nhưng có lẽ anh đi cùng cũng được.
- Không được. Anh chỉ đưa em đến đó thôi.
- Thiệt tình, hai anh em anh làm em hơi lo lắng, ai cũng nói nửa vời và chẳng rõ ràng.
- Anh xin lỗi, nhưng sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra với em đâu.
Việt thở dài, hướng mặt về phía biển để gió biển giúp anh tỉnh táo hơn. Trong lòng anh nặng trĩu. Trò đùatình yêu tạo ra để làm gì, giờ đây anh, Văn và Ân đang ở trong cuộc đùa giỡn của định mệnh. Anh sẽ ra sao nếu hai người ấy trở thành người yêu, Văn sẽ ra sao nếu biết anh đã có tình cảm thật sự với Ân. Còn Ân, cô sẽ ra sao nếu biết cả hai anh em họ đều đang có tình cảm với mình. Trò chơi này, ai sẽ kết thúc? Vì sự bắt đầu là do định mệnh khiến họ gặp nhau.
- Thật ra em đã biết chuyện của anh. Biết vì sao anh lại ngạc nhiên khi lần đầu nhìn thấy em. Em cũng đã hiểu vì sao anh lại có những hành động lạ lùng như vậy.
- Làm sao em biết?
- Anh Văn đã kể cho em nghe. Ban đầu nghe xong sự việc, em rất sợ đối diện với anh, vì lo anh sẽ nhầm lẫn giữa em và người đã mất. Nhưng không đến mức tồi tệ như em nghĩ. – Ân nhìn Việt, mỉm cười.
- Anh cũng đã lo sợ như em, vì em quá giống cô ấy. Thậm chí ban đầu anh còn nghĩ em chính là cô ấy. Nhưng giờ thì không như thế nữa, em là em và cô ấy là người đã không còn trên đời này nữa.
Sóng biển xô nhau ào vào đá, gió biển lạnh buốt làm cô đọng vị mằn mặn của biển, xộc tận vào mũi cô và anh. Việt cảm thấy trong lòng đã bình yên hơn, nhưng anh cũng kịp nhận ra tình cảm của anh đối với cô gái đang ngồi bên cạnh đã lớn hơn.
Tiếng chuông điện thoại làm Việt chợt tỉnh, cuộc gọi đến là của Văn.
“Anh đang ở cùng Ân phải không?”
“Ừ.”
“Anh có biết tối nay em hẹn ăn tối cùng Ân không?”
“Anh biết, nhưng là mới biết.”
“Có phải… anh vẫn nhầm lẫn giữa hai người? Em đã nói cô ấy không phải là người anh yêu.”
Việt quay sang nhìn Ân, cô đang ngắm mặt trời lặn, mỉm cười mãn nguyện. Anh hít thật sâu rồi trả lời Văn.
“Anh xin lỗi, trước không phải, nhưng giờ anh thật sự đã có tình cảm…”
“Anh điên thật rồi, đừng ngộ nhận những gì đang tồn tại xung quanh anh!” Văn nói như hét trong điện thoại.
“Anh không ngộ nhận. Nhưng em yên tâm, anh sẽ đưa cô ấy về, anh sẽ không làm chuyện gì khiến em không vui. Anh hứa!”
Ân không dám hỏi Việt ai đã gọi cho anh, nhưng câu kết đã làm cô hiểu người được nói đến trong câu chuyện có thể là cô. Mà cũng có thể không phải cô. Ân không đủ tinh tế để phán đoán sự việc, dù có hay không liên quan đến cô thì mọi chuyện cứ để tự nhiên, như vậy sẽ tốt hơn.
- Về thôi!
- Vâng.
Bóng tối ôm lấy biển, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mặt biển, những con sóng lấp lánh. Giống như tình cảm đang ngự trị trong lòng Việt, dù muốn giấu giếm thì cũng rất khó, thật sự rất khó khăn.
- Lạnh lắm đấy, nếu em không ngại thì có thể… có thể ôm anh. Anh không tính phí đâu.
- Hả? Được em ôm, anh mất phí thì có. Nhưng để cảm ơn anh vì đã cho em một ngày vui vẻ, em sẽ tặng anh “free hug”.
Ân cười giòn trong đêm tối, cô tin tưởng Việt. Vì dù sao một người con trai trưởng thành như anh sẽ biết phân biệt đúng sai, sẽ không làm những việc trái với lời đã hứa. Ân vòng tay ôm eo Việt. Đã lâu lắm rồi cô không dựa vào một ai đó, gồng mình lên để sống tự lập, để không rơi vào những vòng xoáy trái ngang của cuộc đời. Cô vẫn đang đợi một người yêu cô, đủ vững vàng để che chở, bảo vệ và đem đến cho cô sự hạnh phúc, ấm áp mà rất lâu rồi cô không nhận được.
- Anh chở em về phòng trọ luôn nhé!
- Sao vậy? Em có hẹn với Văn mà.
- Anh Văn nhắn tin nói có việc đột xuất, hẹn em lúc khác.
Việt hiểu nên anh không hỏi thêm gì nữa. Anh muốn mời Ân đi ăn tối cùng, nhưng trong tình huống này không nên như vậy. Chở Ân đến phòng trọ, anh dặn cô nhớ ăn tối và ngủ sớm rồi mới về nhà. Quả thật chuyến đi đã lấy sức của cả hai nên ai cũng mệt. Ân ậm ừ rồi lên phòng nằm lăn ra, không màng thay quần áo hay ăn tối.
Đêm khuya, cảm thấy đói bụng nên Ân tỉnh dậy pha mì gói ăn. Lấy điện thoại xem giờ, cô thấy tin nhắn đến từ Vũ. Đã mấy ngày cô không gặp cậu ấy. Nhà cậu ta ở Sài Gòn nên không có chuyện về quê ăn Tết.
“Đã mấy ngày không gặp chị, chị có nhớ em không? Còn em thì nhớ chị đến phát điên. Em không đủ can đảm để nói trực tiếp với chị nên đành nhắn tin. Thời gian qua, em rất vui khi gặp được chị, ở bên chị. Cũng bằng ấy thời gian, tình cảm trong em đối với chị lớn dần và nó lớn hơn cả tình chị em.”
Ân mở tin nhắn thứ hai, cô chợt thở dài.
“Em biết chị chỉ coi em là bạn, là một đứa em trai. Em cũng định không nói cho chị biết tình cảm của mình, nhưng em sợ nếu không nói ra, khi có một ai đó đến bên chị, em sẽ đánh mất cơ hội của mình.”
Tin nhắn thứ ba.
“Nói ra thế này sẽ thật rắc rối nếu mọi chuyện không như mong muốn. Nhưng trái tim em giờ đây cũng đủ hỗn loạn lắm rồi. Chỉ vì chị. Em luôn tự nhủ: Giá như có thể ở bên chị như bình thường, không cần chị đáp lại tình cảm. Nhưng yêu thương đâu đơn giản muốn như thế nào thì nó sẽ như thế.”
Tin nhắn thứ tư.
“Khi tình cảm chưa quá lớn, em muốn cho chị biết, để nếu chị cảm thấy không được, em sẽ cố gắng để nó không lớn thêm nữa. Cũng mong chị đừng vì thế mà tránh xa em.”
Tin nhắn cuối cùng.
“Em chỉ muốn chị biết: em thích chị, thật sự rất thích chị. Em chưa dám gọi đó là tình yêu, nhưng sẽ có một ngày, khi em trở thành một người có thể che chở, bảo vệ chị, em sẽ sẵn sàng nói với chị câu: Anh yêu em!”
phải rất lâu sau khi đọc tin nhắn cuối cùng của Vũ, Ân mới lấy lại bình tĩnh và thở đều đặn. Sự ngọt ngào của chàng trai 20 tuổi khiến trái tim cô lỗi nhịp. Lời tỏ tình dễ thương, nếu cô giống với nhiều cô gái khác, có lẽ đã đồng ý mà không cần suy nghĩ gì hơn. Nhưng Ân khác họ, Ân không được quyền vô tư chấp nhận tất cả sự ngọt ngào đến với mình, bởi cuộc sống của cô cay đắng nhiều đến mức chút ngọt ngào bé nhỏ ấy không khiến cô thôi nghĩ, thôi nhìn về tương lai.
Ân đọc đi đọc lại những tin nhắn Vũ gửi, cô bật khóc vì vui mừng xen lẫn tủi hờn. Giá như cô còn bố mẹ, cô sẽ tự tin hơn để hồi đáp những tình cảm mọi người dành cho cô. Đêm lạnh, nhưng lòng cô gái nhỏ còn lạnh gấp nhiều lần đêm đen.
GreenStar

0 nhận xét:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.

 
Hướng Dẫn Kiếm Tiền Trên Mạng-Thủ Thuật-Tin Tức-Phần Mềm Máy Tính-PTC-Đánh Captcha © 2013. All Rights Reserved. Copy Right by Captcha
Top