Truyện NgắnTình Yêu-Không dám yêu anh

Học cùng lớp, lại thực hành chung nhóm nên cũng khá dễ hiểu khi cô và anh quá thân thiết với nhau. Bao nhiêu đôi mắt trong lớp cứ ngỡ anh và cô là một đôi. Thế nhưng, trong mắt cô anh chỉ là một đứa bạn “gà” mà cô rất yêu quý.
Cô thầm cảm ơn cuộc sống đã đưa đến bên cạnh cô một người bạn tuyệt vời đến như vậy. Mỗi lần thấy cô đăm chiêu thì thế nào anh cũng bày đủ trò để chọc cho cô cười. Mỗi lúc cô khó chịu cáu gắt anh đều im lặng nhường nhịn hết. Mỗi lúc máy tính cô hư thì cũng chỉ anh là người ngồi đó sửa chữa cho cô. Ngay cả khi máy tính của mấy đứa trong xóm hư cũng vậy. Anh cũng không ngại chạy qua sửa chữa giúp. Mỗi lúc thực hành thì đều có anh giúp cô. Và cũng có anh là người không bao giờ bỏ lại cô sau cùng. Chính vì những điều giản đơn như thế mà cô với anh ngày càng gắn bó nhiều hơn.


Nhiều người không tin nhưng với cô vẫn có tình bạn trong sáng giữa hai người khác giới như cô và anh vậy. Sẽ vẫn mãi là như thế cho đến khi…
- Sao hai đứa bay không yêu nhau đi cho đỡ rắc rối hé.
Cô và anh nhìn con bạn rồi phì cười.
- Cười gì. Mày mà tán đổ con nhỏ này thì giáng sinh này tao đưa 2 đứa bay đi ăn.
Con bạn thân của anh và cô thách đố như vậy đấy.
Còn cô thì cười.
- Giờ không cần nó tán. Nó nói một câu là tao ừ luôn. – Cô cười ranh mãnh.
- Ừ. Vài bữa tao đưa mày đi cafe, post vài tấm ảnh lên là được. - Anh cũng cười hùa theo cô.
Cô và anh vẫn thường nghịch như thế. Không bao giờ có khoảng cách và rất thoải mái, rất tự nhiên. Cũng vì thế mà cô luôn thấy vui khi ở bên cạnh anh.
- Có cần tối nay tau đăng tin hai đứa bay yêu nhau để giang hồ chém hai đứa bay không?
- Không cần đăng người ta cũng nghĩ vậy rồi. - Cả anh và cô cùng đồng thanh nói rồi nhìn nhau cười.
Hai đứa đã quá thân, đã quá hiểu nhau. Nhưng biết về nhau thì chỉ có cô. Mọi thứ của anh anh đều kể cho cô nghe. Từ chuyện nhà tới chuyện tình yêu của anh như thế nào. Và gần như cô là “quân sư quạt mo” của anh trong chuyện tình cảm. Còn với anh, cô vẫn luôn là một ẩn số. Chỉ ngoại trừ tính cách của cô là anh hiểu rõ hơn ai hết. Còn lại mọi thứ trong cuộc sống của cô, không phải anh không bận tâm mà chỉ không muốn quá tò mò. Và bởi vì quá hiểu cô nên anh luôn tôn trọng cuộc sống riêng của cô.
Và đôi lúc điều đó khiến cô thấy không công bằng với anh. Anh tin tưởng chia sẻ mọi thứ với cô, nhưng cô… Cô không làm được như anh. Và điều đó đôi lúc khiến cô có phần ray rứt. Cũng có lúc cô muốn kể anh nghe về cuộc sống của cô, thế nhưng anh lại hẹn. Hẹn một ngày nào đó anh sẽ kể cô nghe bí mật mà anh giữ bấy lâu và khi đó…
Vẫn những buổi công viên ngồi ngắm sao trời. Cùng nhau kể về những dự định tương lai và đủ thứ chuyện không đầu không cuối. Những buổi tụ tập cùng con bạn thân anh nấu cho cả hai đứa ăn. Mọi thứ cứ trôi qua bình dị đến thế. Cho đến hôm sinh nhật cô.
- Cho xem lại mấy tấm ảnh khi nãy đi. – Cô lên tiếng.
- Để tao mở cho xem.
Nhưng cô đã nhanh tay giật lấy cái điện thoại của anh. Vô tình cô thấy vài tấm ảnh của cô lưu trong máy anh. Cô thì bất ngờ còn anh thì vội vàng giành máy. Còn cô với một chút tò mò nên cũng cố giành điện thoại với anh.
Anh giận dữ với cô.
- Đừng mong lần sau người ta đưa điện thoại cho nữa.
Cô xìu mặt xen lẫn trong đó một chút hoài nghi và lo lắng. Cái suy nghĩ “nếu như”… khiến cô hơi bận lòng.
Nhưng điều bất ngờ vào giây phút cuối cùng khiến những hoài nghi của cô tan biến.
Một clip chúc mừng sinh nhật cô. Toàn là những tấm ảnh của cô, anh đã cất công ghép lại kèm theo những lời chúc dễ thương và không quên giải thích với cô. Cô quá hạnh phúc và bất ngờ. Chỉ biết ngồi lẩm bẩm “thằng gà”.
Và một ngày mùa đông. Mà chính xác hơn đó là đêm giáng sinh.
“Merry christmas” – Cô đang nhắn lại cho anh thì đã thấy tin nhắn khác đến.
“ Ra cổng đi.”
Cô còn ngờ ngợ nhưng vẫn tò mò chạy ra cổng. Thật bất ngờ. Anh đã đứng đó từ khi nào. Trên tay còn có hẳn một hộp quà cho cô. Anh từ tốn lấy từ trong hộp ra một chiếc khăn len quàng vào cổ cô rồi kéo cô sát lại, thì thầm vào tai cô:
- Chúng ta yêu nhau đi.
Cô không dám tin vào tai mình. Cũng chưa thể chấp nhận hiện tại. Cứ ngỡ là một giấc mơ không có thật.
- Đừng có đùa nữa. Trêu thế này không hay chút nào. – Cô khúc khích cười đấm vào tay anh như cô vẫn hay làm.
Chợt anh ôm cô vào lòng với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Không đùa đâu.
Cô cố đẩy mạnh anh ra. Một thoáng bối rối, cô cũng không biết nói gì với anh vào lúc này. Cũng chưa biết phải giải thích hay trả lời thế nào cho anh. Cô gượng cười:
- Cho mình thời gian, mình sẽ đưa ra câu trả lời. Vậy có được không?
- 3 ngày, một tháng hay bao lâu đây?
Cô ngập ngừng rồi trả lời anh.
- Đúng ngày làm lễ tốt nghiệp. Được chứ?
- Tại sao phải là ngày đó. – Anh thắc mắc.
- Mình có lý do riêng. Khi đó mình sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho chuyện này.
- Được thôi. Mình sẽ đợi. – Anh đưa tay ra móc ngoéo với cô như một sự thỏa thuận không thể thay đổi.
Những ngày sau đó, anh với cô vẫn như thế. Vẫn đùa nghịch, vẫn trêu nhau như chưa xảy ra chuyện gì. Bởi hai người hiểu rõ, những giây phút này sẽ không quay lại nữa. Và cũng chỉ kéo dài thêm vài tháng nữa thôi. Vì thế cô và anh luôn trân trọng những khoảnh khắc này.
Nhưng trong cô một chút ưu tư mà cô không biết diễn tả như thế nào cho chính xác. Không hẳn cô không có một chút rung động nào với anh. Nhưng chấp nhận anh thì… Trong cô luôn là sự đấu tranh giữa chấp nhận và… Càng nghĩ cô càng thấy rối rắm, bế tắc. Cô không dám nghĩ tình bạn bao năm của cô rồi sẽ như thế nào sau đó. Cô sợ đánh mất anh – một người bạn mà cô rất yêu quý. Cô thật sự không biết làm thế nào cho đúng. Lý trí hay tình cảm? Một câu trả lời đơn giản “Có hoặc không” nhưng với cô là cả một vấn đề lớn.
Ngày tốt nghiệp. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu nụ cười của ngày chia tay. Rồi những hứa hẹn…
Và cô biết cũng đã đến lúc cô phải đưa ra câu trả lời cho chính anh.
“8 giờ tối nay nhé. Tới chỗ trọ của mình nha”
“Uhm”
Không thể tưởng tượng được anh đã vui mừng chờ đợi ngày này như thế nào. Cảm giác hồi hộp và hy vọng.
Mải chén chú chén anh với tụi bạn. Cũng là lần cuối rồi. Không biết đến khi nào mới được như thế này lần nữa. Anh đã quên béng mất thời gian hẹn với cô. Đến lúc nhìn lại thì… Anh gọi vội cho cô.
- Xin lỗi nha. Đợi mình tí mình về giờ đó. Khoảng 10 phút thôi.
- Uhm.
Nhưng nghe giọng cô không được vui cho lắm, có gì đó trĩu nặng khiến anh không yên lòng. Vội vàng anh chạy thẳng về chỗ trọ của cô. Nhìn vào thấy phòng cô đã khóa rồi. Đoạn có cô bé trong xóm chạy ra:
- Có phải anh là…?
- Uhm. Là anh…
- À. Chị ấy vừa ra ga rồi. Chị ấy gửi lại cho anh cái này.
Anh cầm lấy lá thư của cô rồi chạy vội ra ga. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy cô. Chuyến tàu đã khởi hành cách đó vài phút. Anh đã chậm chân mất rồi.
Anh ngồi bệt xuống tựa lưng vào tường thẫn thờ đọc thư cô.
“Ngày… tháng… năm.
Gửi người mình yêu quý!
Mình đã đúng hẹn sẽ đưa ra câu trả lời cho cậu. Dù câu trả lời thế nào thì cũng không được giận mình đâu đấy. Chúng ta vẫn sẽ mãi là bạn tốt của nhau đúng không?
Chúng ta quen nhau đã lâu lắm rồi. Không thể nói mình hiểu hết về cậu nhưng cũng biết về cậu không ít. Cũng có thể nói chúng ta khá hợp tính nhau nhưng có lẽ điều đó chưa hẳn chúng ta đã cùng chung quan điểm sống để có thể hòa hợp với nhau lâu dài.
Và thật sự giữa chúng ta có quá nhiều khoảng trống để có thể lấp đầy. Liệu rằng cậu có thể sống một cuộc sống đơn giản bình thường hay không? Một cuộc sống không tồn tại những từ “hàng hiệu” hay những đồ “xa xỉ” đối với những người bình thường như mình. Và liệu gia đình cậu có chấp nhận mình hay không? Một con bé chẳng có gì cả, ngay cả cái đồng hồ mà người ta vẫn mỉa mai “là nhìn không rõ số nữa ” hay “cái điện thoại đồ cổ” hay…? Và mình sợ lắm những điều ấy. Mình đã từng thấy cảnh một người thành phố miệt thị những con người nhà quê như mình ngay trước mắt. Sợ lắm những điều ấy sẽ diễn ra một lần nữa. Sợ lắm cái gọi là môn đăng hộ đối. Nếu như, chỉ là nếu như cậu không sinh ra trong một gia đình như thế thì có thể mọi thứ sẽ khác. Nhưng điều đó sẽ không thể phải không?
Cậu có thể bỏ ra vài trăm thậm chí vài triệu để mua một cái đồng hồ hàng hiệu, mua một cái điện thoại chính hãng… mà không phải lo lắng. Nhưng với mình đó là những thứ không bao giờ dám nghĩ tới. Cuộc sống giữa chúng ta khác nhau thế đấy. Và nếu như bắt đầu liệu rằng cậu có từng nghĩ tới nó sẽ kết thúc như thế nào hay liệu rằng nó kiên trì để kéo dài tới bao lâu? Cậu đã từng nghĩ đến điều đó chưa? Chúng ta còn trẻ nhưng cũng không còn quá nhỏ để nghĩ đến tương lai đúng không? Liệu khi thất bại, chúng ta có còn đủ thời gian để làm lại từ đầu hay là mang theo những vết thương lòng để bước tiếp. Mình không dám nghĩ đến nữa.
Mà cậu còn nợ mình một bí mật đó nha. Nhưng có lẽ mình sẽ không còn cơ hội để nghe nó nữa đâu nhỉ? Và cậu cũng không còn cơ hội để nghe mình kể về cuộc sống của mình nữa. Hãy cứ để mình mãi là một ẩn số trong cuộc sống của cậu nhé.
Chúc cho người bạn tôi luôn may mắn và thành công trên con đường mà cậu đã chọn. Cho dù… nhưng thật lòng “Em không dám yêu anh”.
Tạm biệt người mà mình yêu quý!”
Áp lá thư vào lòng, anh nghẹn ngào không thể thốt nên lời. Cô đâu biết rằng cô chính là bí mật mà anh giữ bấy lâu. Anh đã yêu cô từ rất lâu và anh cũng biết tất cả những điều mà cô lo sợ. Điều đó khiến anh sợ khi anh nói ra tình cảm của mình thì anh sẽ đánh mất cô. Vì thế anh cố giấu bí mật đó thật lâu, thật lâu. Nhưng cuối cùng lý trí không thể thắng nổi tình cảm của anh dành cho cô. Để giờ đây…
Anh đứng lặng lẽ nơi sân ga, cùng những khoảng trống vô hình…
Tiểu Yết

0 nhận xét:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.

 
Hướng Dẫn Kiếm Tiền Trên Mạng-Thủ Thuật-Tin Tức-Phần Mềm Máy Tính-PTC-Đánh Captcha © 2013. All Rights Reserved. Copy Right by Captcha
Top