Truyện Ngắn Tình Yêu- Những chàng trai của gió (Kì 5)

Ân bấm chuông cửa nhà Việt.
- Ủa, sao anh về sớm vậy? – Ân ngạc nhiên khi nhìn thấy Văn ra mở cổng.
- Anh mà không về sớm thì lấy ai mở cổng cho em vào, anh Việt ốm không ra ngoài được.
- Đúng rồi nhỉ, em quên. Vào thôi Vũ. – Ân quay lại nói với Vũ.
- Vũ lên với anh Việt trước đi, anh có chuyện muốn nói với Ân.
Vũ thấy khó hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời, vì cậu không có lý do gì để nói không.


Lần thứ hai Ân bước vào căn nhà này và đi cạnh cùng một người con trai. Cứ tưởng đã quen rồi nên cảm xúc sẽ không bất ổn như lần đầu, nhưng lần này Ân cảm nhận được cả sự loạn nhịp của trái tim, khi Văn bất ngờ nắm lấy tay cô, nhìn sâu vào mắt cô mà nói những lời ấm áp:
- Anh sẽ nói cho em biết một sự thật mà ngay chính anh cũng không tin được. Nhưng em hứa là phải bình tĩnh.
- Em hứa. – Mặt cô bắt đầu nóng ran, chân bủn rủn, tay tê cứng trong tay Văn.
Vài giây sau, cô ngớ ngẩn bước đi theo Văn lên phòng anh, không chút nghi ngờ, cũng không suy nghĩ được gì nhiều.
Cho đến khi Văn mở cửa phòng, tiếng động làm Ân bừng tỉnh. Cô giật mình lùi lại hai bước, nhận ra mình đang đứng sau lưng Văn và sắp bước vào phòng của anh.
- Em vào đi.
- Tại sao? – Ân tròn mắt nhìn Văn, trong ánh mắt có chút sợ hãi.
- Anh có chuyện muốn cho em biết, cũng có thứ muốn cho em xem.
Câu trả lời mơ hồ của Văn làm Ân lo lắng, nhưng trong vài tích tắc, trái tim cô mách bảo rằng có thể tin tưởng người con trai ấy. Ân mỉm cười rồi gật đầu nhẹ, đi vào trong phòng.
Văn mở ngăn kéo bàn, lấy ra một khung ảnh đặt lên tay Ân. Giờ phút ấy Ân nghĩ cô đã nhìn thấy chính mình đang đứng bên cạnh Văn và Việt. Cô gái trong ảnh có nụ cười thật hiền, cô còn cảm nhận được nét hạnh phúc trên gương mặt Việt, điều mà cô chưa nhìn thấy bao giờ. Bấy lâu nay, cô chỉ nhìn thấy sự khổ sở, đau đớn trên gương mặt anh. Cô cũng luôn tự hỏi, người con trai ấy có khi nào khóc hay chưa? Xâu chuỗi lại những sự việc đã xảy ra cùng với câu chuyện Văn đang kể, cô hiểu vì sao Việt lại như vậy và vì sao anh không hề cười với cô. Bỗng mắt Ân nhòa đi, cô không hiểu vì mình đang thương hại người con trai ấy hay vì câu chuyện cô đang được biết quá bi thương. Văn ngồi xuống trước mặt cô, đưa hai tay nâng khuôn mặt Ân lên rồi dùng hai ngón tay cái nhẹ nhàng gạt nước mắt cho cô:
- Giờ thì em đã biết mọi chuyện rồi, anh mong em hãy hiểu cho những hành xử khó hiểu của Việt trong thời gian qua. Anh biết tất cả mọi việc xảy ra đều không phải muốn là có thể thay đổi, nhưng anh muốn Việt nhìn thẳng vào vấn đề, rằng em không phải người yêu đã mất của anh ấy.
 Ân gật đầu. Tiếng gõ cửa phòng làm cả hai giật mình. Văn đứng lên, cất khung ảnh vào ngăn kéo, còn Ân cố gắng lau sạch nước mắt. Tiếng gõ cửa liên tục vang lên đủ biết người đứng ngoài rất sốt ruột. Văn đi đến cửa phòng, vừa chạm vào tay nắm cửa thì có một lực đẩy cửa vào.
- Ân! Sao chị ở đây? – Không quan tâm đến chủ căn phòng, Vũ bước vội vào.
- Chị có việc… À không, anh Văn có chuyện cần nói với chị.
- Giọng chị sao thế? Chị khóc à?
- Này này nhóc kia, em cứ thế mà vào phòng người khác khi chưa được mời à? – Văn đặt tay lên vai Vũ kéo nhẹ – Yên tâm, anh không làm gì tổn hại đến bà chị yêu quý của nhóc đâu.
- Thế sao chị ấy khóc? – Vũ quay lại nhìn Văn, vẻ mặt lạnh như băng và đang bắt đầu mất bình tĩnh.
- Vũ, chị không sao đâu, em đừng như vậy. Giờ thì cùng qua phòng anh Việt thôi!
Ân đứng lên, đi ra khỏi phòng. Văn cũng quay lưng đi theo sau, nhưng Vũ giữ tay anh lại, cậu gằn giọng: Anh mà làm gì tổn hại đến Ân thì em không tha cho anh đâu!
Nói rồi cậu buông mạnh tay Văn, bước nhanh ra khỏi phòng. Một nụ cười thấu hiểu khẽ hiện lên từ khoé môi chàng trai, Văn lắc đầu, nhưng anh cũng không rõ vì sao lại lắc đầu. Có thể vì thấy Vũ quá trẻ con hoặc vì không tin một thứ cảm xúc lạ đang lớn dần trong trái tim mình.
Những người mà chúng ta gặp không phải là tình cờ. Họ đi ngang qua đời ta là có một lý do và đôi khi chính ta hay họ đều không thể biết lý do ấy. Đã nhiều ngày Ân cứ nghĩ mãi đến tấm ảnh, đến người con gái có khuôn mặt giống mình. Cô vẫn không thể tin nổi, như một trò đùa, như sự sắp xếp cho cô phải có mặt bên cạnh Việt, để gợi lại nỗi đau cho anh. Đôi khi, cô cảm thấy mình có lỗi vì đã xuất hiện trước Việt, nhưng đôi khi, cô tin đó là định mệnh, là cái duyên phải đến. Còn duyên ấy ở lại hay không, còn chờ câu trả lời ở thời gian. Chẳng biết từ bao giờ, cô đã rất nhớ và muốn nhìn thấy nụ cười như xưa của Việt. Mỗi lần nhìn anh trầm ngâm suy nghĩ hay nhìn về một hướng vô định, cô lại thấy nặng lòng, khó thở. Rồi cứ thế, cô không nhận ra ánh mắt cô cứ thế hướng về anh và chờ đợi nhìn thấy nụ cười của anh.
- Sao em nhìn anh dữ vậy? Trên mặt anh có gì sao?
Trong lúc Việt đang duyệt bài mới của Ân, cô cũng đã vô thức đứng nhìn anh không chớp mắt.
- Sao cơ? À không, em có nhìn anh đâu, em đang nhìn… nhìn… nhìn vu vơ thôi, ai dè cái bản mặt khó ưa của anh lại lọt vào đấy chứ, mà em nhìn anh làm gì, mỏi mắt thêm.
- Anh có trách gì em đâu mà em rối lên như vậy? Mà trên mặt em dính cái gì kìa! – Việt nghiêm mặt, chỉ tay về phía Ân.
Ân vội dùng hai tay xoa khắp mặt. Cô nhớ sáng nay có ăn bánh mì nên chắc vụn bánh mì còn dính vào đâu đấy. Đang mải tìm kiếm vì sự tin tưởng tuyệt đối vào lời của Việt thì người ngồi trước cô phá lên cười sung sướng, mãn nguyện. Ân như đứng hình, không phải vì cô nhận ra mình bị lừa mà vì cô đã nhìn thấy anh cười thật thoải mái – lần đầu tiên. Cô cứ tròn mắt xoáy sâu ánh nhìn vào nụ cười của Việt cho đến khi vẻ mặt nghiêm nghị lại trở về nơi anh, cô chợt rùng mình quay đi, mắt cảm thấy cay cay.
- Ân, em khóc à?
- Không ạ, em đâu có khóc, bụi bay vào mắt thôi! – Một câu trả lời ngu ngốc, vì cô đang đứng trong căn phòng cửa đóng kín, có máy điều hòa và một hạt bụi cũng khó lọt qua.
- Anh đùa chút thôi mà. – Việt rời chỗ ngồi, bước đến gần Ân.
Lúc Ân cảm nhận được hơi ấm từ phía sau lưng mình, cô lại nhớ đến cái ôm bất ngờ của Việt ở nhà anh. Quay người lại rồi đưa hai tay đẩy mạnh để ngăn chặn điều cô đang tưởng tượng, nhưng không có ai phía sau lưng cô cả, vì Việt đã bước lên phía trước. Mất đà, Ân đổ người về phía trước. Rồi một bàn tay nắm lấy tóc cô kéo ngược lại phía sau. Như trò domino, cô cũng ngã ngửa về sau và người phía sau lại ngã về sau nữa. Một loạt những âm thanh hỗn độn phát ra, và chưa đầy một giây, hai người đã tiếp đất an toàn.
- Sao anh kéo tóc em – Ân cố bật dậy, nhưng tóc cô cứ dính chặt xuống nền nhà.
- Em yên đi! Tóc em bị kẹt vào đồng hồ của anh rồi, phải để anh ngồi dậy đã.
Ân ngoan cố, vì quá xấu hổ nên cô thà đau chứ không chịu được cái tư thế dễ gây hiểu lầm như vậy nên cô cố gắng giật mạnh đầu mình. Tay Việt bật lên theo rồi chiếc đồng hồ va vào đầu Ân, cô đau quá nằm bật ngửa ra… trên tay Việt.
-  Em bình tĩnh xem nào, có ai làm gì em đâu mà loạn hết cả lên. Đã bảo để anh ngồi dậy đã.
Tay trái của Việt vẫn để nguyên dưới nền nhà cùng Ân, nằm nghiêng về bên trái rồi dùng tay phải đặt qua bên cạnh người Ân để lấy đà ngồi dậy. Ân bỗng đông cứng, mắt mở to, bất động vì hiện tại anh và cô đang gần nhau đến mức cô đã cảm nhận được cả hơi thở ấm nóng của anh. Giây phút Việt vô tình nhìn vào ánh mắt của Ân, anh cũng cảm thấy không còn thở đều được nữa. Vội vàng thả tay phải, Việt lại nằm ngửa ra như ban đầu, đầu óc rối bời.
Cả hai nằm bất động nghe tiếng trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực mình đến hơn 1 phút thì Ân thì thào.
- Anh làm ơn tháo đồng hồ ra khỏi tay anh!
- À ừ, đúng rồi!
Việt nhanh chóng bấm chốt rồi tháo luôn đồng hồ ra khỏi tay mình. Anh bật dậy nhanh như cắt rồi đỡ Ân ngồi dậy.
- Thế mà anh không nghĩ ra. – Việt vừa cẩn thận gỡ tóc ra khỏi chiếc đồng hồ, vừa cười ngô nghê như kẻ ngốc. Còn Ân thì im lặng cho đến khi rời khỏi phòng làm việc của Việt, nhưng mặt và hai tai đỏ bừng. Mọi chuyện xảy ra thật ngớ ngẩn – Trong đầu Ân vẫn cứ lởn vởn nụ cười của Việt. Đến giờ phút này, cô vẫn chưa hiểu vì sao mình rơi nước mắt khi nhìn thấy anh cười.
GreenStar

0 nhận xét:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.

 
Hướng Dẫn Kiếm Tiền Trên Mạng-Thủ Thuật-Tin Tức-Phần Mềm Máy Tính-PTC-Đánh Captcha © 2013. All Rights Reserved. Copy Right by Captcha
Top